Lịch sử trang bị McDonnell Douglas F-15 Baz

Mối quan tâm của Israel dành cho F-15 bắt đầu khi họ cần phải mua một máy bay tiêm kích chủ lực mà có thể chiếm ưu thế trước các máy bay tiêm kích của Liên XôPháp được sử dụng bởi các quốc gia Ả Rập. Cả hai chiếc F-14 Tomcat và F-15 Eagle được thử nghiệm bởi các phi công Không quân Israel tại Mỹ trong giữa thập niên 1970, và F-15 Eagle là chiếc máy bay được chọn thay vì F-14 Tomcat. Ở Israel, họ gọi nó là "Baz" (chim cắt).[1]

Israel nhận được lô hàng đầu tiên với 2 chiếc F-15A một chỗ ngồi và 2 chiếc F-15B hai chỗ ngồi vào năm 1976 theo chương trình bán hàng quân sự cho nước ngoài có tên Peace Fox. Những máy bay này được sử dụng rộng rãi như những máy bay thử nghiệm, đào tạo và đánh giá để Không quân Israel có thể chuẩn bị cho các đơn đặt hàng đầy đủ đối với F-15. Sau đó, 19 chiếc F-15A và 2 chiếc F-15B đã được chuyển giao vào năm 1978, đưa vào hoạt động với Trung đoàn 133 tại căn cứ không quân Tel Nof.

Trong giai đoạn 1982-1983, Không quân Israel đã nhận được các máy bay F-15C/D Baz gồm 18 chiếc F-15C và 8 chiếc F-15D. F-15C/D tiên tiến hơn và có nhiều tính năng vượt trội hơn so với những người tiền nhiệm ở hầu hết mọi khía cạnh, mặc dù khung máy bay vẫn gần như giống hệt với F-15A/B. Những chiếc F-15C/D không phải dùng để thay thế cho F-15A/B cũ, mà để tăng cường hiệu quả không chiến vốn đã được chứng minh bởi các máy bay F-15A/B Baz trước đó và cùng hoạt động với các phi đội F-16A/B Netz mới đưa vào biên chế.

Vào cuối những năm 1980, lô F-15C/D cuối cùng đã được phía Mỹ đã chuyển giao cho Không quân Israel. Sau Chiến tranh vùng Vịnh, Mỹ tiếp tục viện trợ không hoàn lại cho Israel 12 chiếc F-15A và 1 chiếc F-15B đã qua sử dụng, số máy bay này được lấy từ kho lưu trữ của Không quân Vệ binh Quốc gia ở Louisiana. Đây được coi như một lời cảm ơn vì Israel đã không can thiệp vào Chiến dịch Bão táp Sa mạc dù các tên lửa Scud của quân đội Saddam bắn qua lãnh thổ Israel trong suốt cuộc xung đột.

Tình trạng của những chiếc máy bay này vẫn chưa rõ ràng. Một số được cho là ở trong tình trạng tồi tệ hơn cả các máy bay F-15A/B hiện có lúc đó của Israel, nhưng có lẽ một số chiếc đã được biên chế vào các phi đội Baz. Các máy bay còn lại có thể được sử dụng để huấn luyện hoặc dự trữ để lấy phụ tùng thay thế.

Sau đó, Không quân Israel đã chuyển sang đặt mua dòng máy bay mới là F-15E Strike Eagle, được gọi là F-15I "Ra'am" (Thần sấm). Vào giữa những năm 1990, với 100 chiếc F-16I và 25 chiếc F-15I đặt mua đã dần được chuyển giao, Israel lại tập trung vào việc nâng cấp sâu cho các phi đội F-15 Baz.

Những ý tưởng mới được ứng dụng, tương tự như Chương trình nâng cấp từng giai đoạn (MSIP - Multi-Stage Improvement Program) dành cho F-15 của Không quân Mỹ. Israel phải chọn giữa việc theo đuổi chương trình cải tiến do Mỹ dẫn đầu, hoặc tự mình nâng cấp cho phù hợp với tác chiến hiện đại trong những thập kỷ tiếp theo. Cuối cùng, Israel đã chọn phương án tự nâng cấp phi đội F-15 Baz được biết đến với tên gọi chương trình Baz 2000, chủ yếu là do chi phí và thực tế là các tiểu hệ thống do họ phát triển đằng nào cũng phải được tích hợp vào các máy bay này.[1]